Hai giờ hai mươi phút và ba mươi giây
Hoan hô cải cách!!! Thế mà có đứa ngứa miệng kêu y tế Việt Nam
chẳng ra gì... Thời gian có thể mua bằng tiền. Ai bảo không trả tiền để có dịch
vụ tốt hơn!
Tôi đến bệnh viện.
Người bảo vệ chỉ nơi tôi vào khám khi nghe tôi hỏi chỗ xét nghiệm.
Lúc này là 7 giờ. Sáng nay phải nhịn đói.
Tôi vào bàn hướng dẫn. Cô hướng dẫn bảo anh nhấn máy lấy số.
Lật đật, tôi làm theo. Số 6031.
“Sáu không mười hai” - tiếng loa phát tự động từ máy. Trên màn hình hiển thị con số 6012. Vậy là tôi còn chờ khoảng 20 số.
Ung dung chờ đến lượt mình.
Ba mươi phút sau, cái máy lại lên tiếng rành rọt: “Sáu không ba một”.
Tôi hăm hở đến bàn. Cô nhân viên hất hàm hỏi: Khám gì?
- Thưa, tôi đi xét nghiệm!
Và đưa cho cô nhân viên tờ giấy chuyển viện. Vừa nhìn thấy cái giấy chuyển viện. Cô nhân viên kêu to: “Giời ơi, sao anh không nhấn vào cái nút trên. Trên cái máy cấp số ấy đã ghi rõ”. Tôi lật đật chạy đến bàn lấy số tự động.
Người bảo vệ chỉ nơi tôi vào khám khi nghe tôi hỏi chỗ xét nghiệm.
Lúc này là 7 giờ. Sáng nay phải nhịn đói.
Tôi vào bàn hướng dẫn. Cô hướng dẫn bảo anh nhấn máy lấy số.
Lật đật, tôi làm theo. Số 6031.
“Sáu không mười hai” - tiếng loa phát tự động từ máy. Trên màn hình hiển thị con số 6012. Vậy là tôi còn chờ khoảng 20 số.
Ung dung chờ đến lượt mình.
Ba mươi phút sau, cái máy lại lên tiếng rành rọt: “Sáu không ba một”.
Tôi hăm hở đến bàn. Cô nhân viên hất hàm hỏi: Khám gì?
- Thưa, tôi đi xét nghiệm!
Và đưa cho cô nhân viên tờ giấy chuyển viện. Vừa nhìn thấy cái giấy chuyển viện. Cô nhân viên kêu to: “Giời ơi, sao anh không nhấn vào cái nút trên. Trên cái máy cấp số ấy đã ghi rõ”. Tôi lật đật chạy đến bàn lấy số tự động.
“Bệnh viện… MỜI LẤY SỐ THỨ TỰ”. Hai
ô ở dưới ghi : 1. Khám bệnh có BHYT và 2. Khám bệnh có BHYT trái tuyến và khám
bệnh không BHYT.
Lúc lấy số thứ tự, tôi đã nhấn nút 2
vì nghĩ là mình thuộc loại “trái tuyến”. Giờ nhìn lại mới thấy, trên số 1 còn
có dòng chữ viết tay: “Có giấy chuyển viện”. Thôi thì đành lấy số thứ tự lại.
Tôi nhấn số 1. Cái máy thòi ra mẩu giấy ghi số thứ tự: 5061”. Chết thật, giá
tôi cẩn thận hơn, hỏi cô nhân viên y tế có phải đỡ mất 30 phút chờ đợi không?
Tôi chìa cái mảnh giấy ghi số thứ tự và cẩn thận hỏi cô nhân viên: “thưa, tôi
chờ ở đây ạ?!”. “Không! Sang cửa số 10 bên kia”.
Nhìn theo tay chỉ của cô, tôi sang
của số 10. Lại nghe tiếng réo của cái máy gọi nhắc số: “Năm không ba hai”. Vậy
là mất toi ba mươi phút nữa. Chờ đến lượt cái máy gọi số mình, tôi chạy lại bàn
cô hướng dẫn. “Thẻ bảo hiểm? Chứng minh nhân dân”, cô nhân viên không nhìn tôi,
lạnh lùng ra khẩu lệnh. Tôi lấy thẻ bảo hiểm, tôi lấy giấy chứng minh. May quá.
Đủ cả, tôi mang theo đủ. “Được rồi. Đưa bản photo đây!”. “Dạ” - tôi lúng
túng vì bất ngờ. Tôi chưa đi khám bệnh trái tuyến bao giờ nên không biết phải
photo các loại giấy tờ trên. “Xin lỗi chị, gần đây có chỗ nào photo được không
ạ”. Cô nhân viên chỉ ra quầy báo. Tôi ghé vào quầy báo, photo giấy tờ. “Hai
ngàn” - người photo bảo. Mất 5 phút. Cũng may ở đây có máy photo, không
thì không biết tôi còn mất bao nhiêu thời gian cho cái việc này nữa.
Tôi cầm giấy tờ lại chỗ hướng dẫn.
Không thấy cô nhân viên đâu. Đang cuống lên thì mọi người chỉ chỗ cô nhân viên
ngồi. Tôi chạy lại trình giấy tờ. Cô nhân viên hỏi địa chỉ, tên vợ… rồi ghi vào
hồ sơ. Chỉ cho tôi vào phòng khám gần đấy.
Cô y tá trực bảo tôi bước lên bàn
cân. Cân xong cô hỏi: “cao bao nhiêu?”. “Thưa, mét bảy”. “Đưa tay đây” -
cô y tá nói. Thì ra là đo huyết áp. “Ra ngoài kia chờ, chút nữa bác sĩ
khám” - cô ra lệnh.
Tôi ra ngoài chờ.
Cậu y tá gọi tôi vào và chỉ tôi ngồi
đợi bác sĩ. Bác sĩ hỏi: anh bệnh gì? Tôi bảo tôi chuyển viện để thử máu và thêm
“trong giấy chuyển viện đã ghi rồi mà bác sĩ”. Vị bác sĩ lẳng lặng đứng dậy.
Tôi hỏi tôi đã đi thử máu được chưa? “Chờ đấy, tôi khám xong cho bệnh nhân bệnh
nặng xong rồi khám cho anh". Tôi không biết mình sẽ phải khám gì nữa, giấy
chuyển viện chỉ yêu cầu bệnh viện này thử máu thôi mà. Nhưng cũng chẳng biết
hỏi ai.
Lát sau, bác sĩ ghi cái gì đó vào sổ
khám bệnh rồi bảo tôi đưa lại cho người y tá. Y tá in phiếu xét nghiệm, kêu tôi
ghé lại chỗ bác sĩ ký. Lúc này đã là 8:50. Bác sĩ ký. Xong! Y tá bảo tôi sang
phòng 3B đóng tiền. Chỉ có 10 phút là tôi đã đóng xong số tiền 20% mà bệnh nhân
phải đóng. “Sang phòng số 7 lấy máu” - cô thu ngân bảo.
9:05 tôi có mặt tại phòng số 7. Chờ
5 - 6 phút gì đó thì đến lượt.
Tôi được gọi vào phòng và chỉ vào
cái ghế dành cho bệnh nhân lấy máu xét nghiệm. Người y tá lấy bông, đeo gang
tay, nhúng bông vào dung dịch khử trùng. Quẹt quẹt trên khuỷu tay tôi, garo
tay, vỗ nhẹ tìm ven và đưa mũi kim vào lấy máu. Khoảng 30 giây hơn.
Hoan hô! Thế là xong. Tôi nhìn đồng
hồ: Bây giờ là 9:13. Hai tiếng đồng hồ chờ và hơn 30 giây thực hiện. Hoan hô
cải cách!!! Thế mà có đứa ngứa miệng kêu y tế Việt Nam chẳng ra gì.
Tôi nhớ lại một lần vào Hòa Hảo lấy
máu xét nghiệm. Hình như chưa đến nửa giờ. Lần sau, nếu có đi xét nghiệm, không
có thời gian thì hãy đi phòng khám tư hoặc dịch vụ của bệnh viện. Thời gian có
thể mua bằng tiền. Ai bảo không trả tiền để có dịch vụ tốt hơn!
Ngọc Thuận*
* Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, một
giảng viên đại học tại TP.HCM
Còn Ở BV hưu nghị thì...cả ngày! Hoan hô cải cách Y TẾ!
Trả lờiXóaTừ khi BV Hữu Nghị xây và sử dụng toà nhà mới, tôi không hề đến vì càng ngày càng lọ rõ họ (y tế) DÀNH CHO AI, PHỤC VỤ AI ? Lo cho "các quan" mà thôi. Chúng tôi (tôi & bà MH) chỉ khi thật cần thiết "khám định kỳ" để khỏi bỏ đứt theo dõi tình hình sức khoẻ mới "rồng rắn" chờ chực lấy phiếu khám xét, mỗi lần tiền ta xi đi về ngót vài trăm ngàn chưa kể ăn trưa chờ chiều ... Thà khám tư khi cần chữa ốm gì đó, có ngay! Bài viết trên đúng là một sự mất mát thời gian vô cùng lớn bởi ngành y tế! Kéo theo là tổn hại sức khoẻ và tinh thần.
XóaXóa