22 tháng 4, 2020

Chuyện của John và thẩm phán Done

Khi Charlie Hastell qua đời, ông để lại một người vợ và chín đứa con. Họ sống trong một căn nhà có bốn phòng trên mảnh đất nhỏ. John là con trai trưởng. Anh đã 16 tuổi, và cao so với lứa tuổi của mình.
Sau khi người cha mất, mẹ John bảo anh phải đảm đương, gánh vác việc gia đình. Vì thế John ra cánh đồng bắp phía sau căn nhà nhỏ. Ở đó còn rất ít bắp và đầy những cỏ dại. Gia đình anh cần bắp và bắp cần chỗ để lớn. John cúi xuống và bắt đầu nhổ cỏ. Tối hôm đó, khi John dùng bữa ăn nhẹ, anh nói với mẹ rằng anh đã dọn sạch một nửa mảnh ruộng. Bà rất ngạc nhiên và lập tức đi ra ngoài nhìn xem những gì anh đã làm. Trong khi nhìn mảnh ruộng, bà nhớ ra lúc trước chồng mình đã có lần bán bắp cho vị thẩm phán Done. Bà cũng nhớ là họ chưa lấy tiền số bắp đó. Bà bảo John đi ngay đến nhà ngài thẩm phán để lấy số tiền đó..

John rất sợ ngài thẩm phán Done. Ông là người giàu nhất tỉnh. Ông sở hữu rất nhiều đất đai và mọi người đều mắc nợ ông ta. Căn nhà bằng đá của ông trông như một tòa lâu đài. John đi đến nhà vị thẩm phán và gõ cửa. Một người đầy tớ ra mở cửa ngay và dẫn John vào văn phòng của vị thẩm phán. Ngài Done đang ngồi tại bàn giấy. Ông là một người cao lớn với khuôn mặt ửng đỏ, tóc trắng dài và đôi mắt xanh nghiêm nghị. John đứng xoay lưng ra cửa, anh cầm nón bằng cả hai tay.

“Chào John”, vị thẩm phán nói. “Cháu muốn gì nào”?
John nói với ngài thẩm phán về số tiền.
“Ồ, vâng”. Ông nói, “Xin lỗi nhé. Ta đã quên bẵng chuyện đó”.

Ông đứng lên cho tay vào túi và chậm rãi lấy ra một ví tiền bằng da nâu lớn. Ông mở nó, lấy ra một tờ bạc mới và đưa cho John. Rồi ông lại ngồi xuống bàn giấy.

“Cháu và gia đình làm ăn ra sao?”. Ông hỏi.

“Cũng được, thưa ngài”, John nói. “Cháu không muốn làm phiền ngài về số tiền này, nhưng thực sự là gia đình cháu cần nó”.

“Đúng rồi”, vị thẩm phán chậm rãi nói. “Đáng lẽ ta phải nhớ điều đó. Ta không nghĩ về nó vì cha cháu đã mắc nợ ta. Ông ấy nợ ta 40 đô la”.

John hoàn toàn bị sốc. Anh không thể nghĩ được điều gì để nói. 40 đô la là cả một gia tài đối với anh và gia đình anh.

Ngài thẩm phán nhìn John một lúc và hỏi, “Cháu bao nhiêu tuổi hả, cậu bé?”.

“16, thưa ngài”.

“Và cháu nghĩ đến khi nào thì có thể trả cho ta số tiền 40 đô la mà cha cháu đã nợ ta?”

Mặt John trắng bệt, anh nói khẽ, “Cháu cũng không biết, thưa ngài”.

Vị thẩm phán đứng lên. “Ta hy vọng cháu không giống như cha cháu. Ông ấy là người lười biếng, không bao giờ chịu làm việc chăm chỉ”.

Ông đưa tay cho cậu bé.

“Chúc cháu may mắn”, ông nói khi bắt tay John. Rồi ông tiễn John ra cửa và chào tạm biệt.

Suốt mùa hè, John làm mướn 40 cent một ngày nơi trang trại của người khác. Ban đầu, không ai muốn mướn anh. Họ nhớ lại cha anh đã lười biếng như thế nào và họ giao việc cho những cậu bé khác. Nhưng John là người làm việc chăm chỉ. Và anh bắt đầu nhận được công việc. Anh làm thuê trên đồng ruộng người khác 6 ngày một tuần. Anh chăm sóc mảnh đất gia đình mình vào mỗi tối và cả ngày Chủ nhật.

Mùa hè năm đó lần đầu tiên mảnh đất nhỏ đã cung cấp đủ trái cây và rau cho John và gia đình. Thậm chí họ còn có thể mang ra chợ bán bớt. John thường tự hỏi cha mình làm thế nào mà có thời gian để đi câu. Mùa hè đó, John có rất ít thời gian đi câu. Và khi có thời gian nghỉ ngơi, anh lại nhớ đến 40 đô la nợ ngài thẩm phán Done. Rồi anh lại đi tìm thêm việc để làm.

Lúc đầu anh đưa mẹ hết số tiền mà anh kiếm được. Nhưng sau đó, anh bắt đầu để dành lại vài xu mỗi lúc anh lãnh tiền. Vào cuối tháng Tám, anh đã dành dụm được một đô la. Khi cầm tiền trong tay, lần đầu tiên anh nhận thấy rằng một ngày kia anh sẽ có thể trả hết số tiền mà cha anh đã nợ ngài Done.

Vào giữa tháng Mười, anh đã để dành được 5 đô la để trả cho ngài thẩm phán. Vì thế, một hôm sau bữa ăn nhẹ buổi tối, anh lại đến ngôi nhà lớn bằng đá của ngài thẩm phán. Anh gặp ngài đang ngồi trong văn phòng.

“Hãy ngồi xuống, John”, vị thẩm phán nói. “Ta biết cháu đã làm việc rất cực nhọc trong mùa hè này. Ta sẽ rất vui lòng giúp cháu nếu cháu cần tiền vào mùa đông”.

John cảm thấy nóng bừng mặt. “Cháu không đến đây để xin một điều gì cả, thưa ngài”, anh nói. Anh thọc sâu tay vào túi, lấy tiền ra. “Cháu muốn trả một ít tiền mà cháu đã nợ ngài. Chỉ có 5 đô-la thôi, thưa ngài nó đây”. Và anh đưa tiền cho ông ta.

Vị thẩm phán đếm tiền. Rồi ông đi đến bàn giấy, cho nó vào ngăn kéo. “Vào mùa đông này, cháu định sẽ tìm việc ở đâu, John?”.

“Cháu không biết, thưa ngài”.

Nhiều ngày sau đó, mẹ John bảo anh vào thành phố mua vải. Bà muốn may quần áo ấm cho lũ trẻ vì mùa đông sắp đến.

Trên đường đi vào thành phố, John gặp Seth White -Feather. Seth là người da đỏ và anh ta cũng làm mướn cho các nông trại trong suốt mùa hè. Nhưng vào mùa đông, Seth đi về phía Bắc và biến mất trong những cánh rừng.

Khi họ đi vào thành phố, John nói với Seth rằng anh không có việc gì làm vào mùa đông. Seth kể cho John nghe là mỗi mùa đông anh vào rừng đi săn và bẫy thú để lấy lông. Seth kể mùa đông vừa qua anh đã kiếm được 200 đô la.

“200 đô la!” John suy nghĩ. Anh rụt rè nhờ cậy người da đỏ. “Năm nay, tôi có thể đi với anh được không?”

Seth nhìn John nói nghiêm nghị: “Anh có một khẩu súng và vài cái bẫy thú không?”.

John lắc đầu. “Không”, anh nói: “Nó tốn khoảng bao nhiêu?"

“75 đô-la”, người da đỏ trả lời. “Nếu anh có đủ những thứ đó, tôi sẽ chỉ anh cách bắt thú. Tôi sẽ đi trong hai tuần nữa”.

Chỉ có một người có thể giúp John. Tối hôm đó, anh đến nhà vị thẩm phán. Căn nhà tối đen, ngoại trừ một ánh đèn vẫn còn sáng ở văn phòng vị thẩm phán. John có thể thấy ông ta đang ngồi tại bàn giấy. Cậu bé gõ nhẹ ở cửa sổ. Ngài Done mở cửa sổ. Khi thấy gương mặt gầy gò của cậu bé, ông hỏi: “Cháu cần gì vậy?”.

“Thưa ngài”, John nói. “Cháu có thể nói chuyện với ngài được không?”.

Vị thẩm phán đóng cửa sổ lại và mở cửa chính. Họ đi vào văn phòng. "Cháu nói nhanh lên, cũng hơi trễ rồi" vị thẩm phán nói.

Trong đời, John chưa bao giờ sợ hãi đến như thế. Anh không thể nghĩ hay nói gì được trong một lúc.

“Hãy nói đi, cậu bé”, ông giục anh.

Thế rồi John kể cho ông nghe về Seth, về những bộ lông thú và xin vay tiền vị thẩm phán.

“75 đô la”, vị thẩm phán nói. “Cháu yêu cầu ta cho một cậu bé 16 tuổi vay một số tiền lớn thế kia ư?”.

“Cháu có thể làm việc đó với 50 đô la. Nhưng nếu ngài nghĩ đó là một ý tưởng ngốc nghếch thì cháu sẽ không làm phiền ngài nữa”.

“Im nào”, vị thẩm phán nói: “Nếu ta cho cháu mượn tiền, ta muốn biết chắc chắn rằng cháu sẽ không chết đói ở trong rừng, để rồi ta chẳng bao giờ lấy lại được số tiền đó, phải không? Vị thẩm phán nhìn John chăm chú một lát rồi hỏi, “Còn Seth thì sao? Cháu có thể tin tưởng nơi anh ta không?”

John gật đầu và nói: “Anh ta luôn tử tế với cháu”

Vị thẩm phán rút từ bàn ra một tờ giấy và viết vài dòng trên đó. “Hãy ký vào đây”. Ông nói khi đã viết xong. “Nội dung ghi cháu hứa sẽ trả cho ta 75 đô la vào mùa xuân tới”.

John bối rối thưa với vị thẩm phán rằng anh không biết đọc và viết. “Hãy đánh một cái dấu ở phía dưới tờ giấy thay thế cho tên của cháu”, ông nói. “Đây tiền đây, đừng làm mất nó”. Ông tiễn John ra cửa và bắt tay anh. “Chúc may mắn. Hãy đến đây ngay khi cháu quay về vào mùa xuân tới nhé”.

Vào ngày một tháng Mười Một, John hôn từ biệt mẹ, rời khỏi nhà cùng với Seth. Trên lưng, anh mang một túi lương thực lớn, một khẩu súng và những cái bẫy mà anh đã mua bằng tiền của vị thẩm phán. Anh và người da đỏ đi bộ hàng giờ đến một cái lán nhỏ trong rừng sâu. Seth đã dựng căn nhà nhỏ bé này trước đây nhiều năm.

John đã học hỏi được rất nhiều trong mùa đông đó. Anh học cách săn và đặt bẫy thú hoang, và cách sinh sống ở trong rừng. Thân hình anh trở nên cường tráng vì rừng già đã luyện cho anh sức khỏe và làm cho anh can đảm. John bẫy được rất nhiều thú. Vào đầu tháng Ba, chồng da lông thú đã chất cao gần bằng anh. Seth nói có lẽ John sẽ thu được ít nhất 200 đô la cho những bộ lông thú ấy.

John đã sẵn sàng về nhà, nhưng Seth muốn ở lại tiếp tục săn bắn đến tháng Tư. Vì thế, John quyết định đi về một mình. Seth giúp John gói ghém những bộ da và những cái bẫy để anh có thể mang chúng lên lưng. Rồi, Seth nói:

“Này, bây giờ hãy lắng nghe tôi nói đây. Khi anh băng qua sông, đừng đi trên băng. Những lớp băng rất mỏng. Hãy tìm những nơi băng đã tan, rồi kết những khúc cây lại với nhau thành một chiếc bè. Anh có thể dùng nó để vượt qua sông. Làm cách này thì tốn thêm vài giờ nhưng nó an toàn hơn”.

“Vâng, tôi sẽ nghe anh”, John nói nhanh. Anh muốn ra đi ngay lập tức.

Ngày hôm đó, khi John đi bộ băng qua rừng, anh bắt đầu nghĩ về tương lai của mình. Anh có thể đi học để biết đọc biết viết. Anh sẽ mua một nông trại lớn hơn cho gia đình. Có thể một ngày nào đó, anh sẽ có quyền lực và cũng được kính nể như ngài thẩm phán.

Gói hàng nặng trên lưng làm anh nghĩ về những gì anh sẽ làm khi trở về nhà. Anh sẽ mua một cái váy mới cho mẹ. Anh sẽ mua đồ chơi cho các em trai và em gái. Và anh sẽ gặp ngài thẩm phán. Trong tâm trí, anh thấy mình đang bước vào phòng của vị thẩm phán. Anh sẽ đếm tiền vào tay vị thẩm phán. John không thể chờ đợi để trả nốt số tiền còn lại mà cha anh đã mượn.

Lúc xế chiều, chân John bị đau và gói hàng trên lưng anh trở nên quá nặng. Anh vui mừng khi cuối cùng anh đã đến được con sông. Bởi vì điều đó có nghĩa là anh sắp về đến nhà rồi. Anh nhớ lại lời khuyên của Seth. Nhưng, anh đã quá mệt mỏi nên không thể tìm kiếm nơi băng tan. Anh thấy một cái cây lớn thẳng đứng mọc bên bờ sông. Nó cao đủ để chạm tới bờ bên kia của con sông. John lấy cái rìu ra, từ từ hạ cây xuống. Nó ngã xuống tạo thành một cái cầu bắc qua sông. John đá thử một cái vào cây nhưng nó không nhúc nhích. Anh quyết định sẽ không làm theo những gì Seth đã dặn. Nếu băng qua sông trên cái cây này, anh chỉ mất một giờ thôi. Anh có thể gặp ngài thẩm phán ngay tối hôm đó.

Với chồng lông thú trên lưng và cây súng trong tay, anh bước trên cái cây ngã. Nó chắc chắn, cứng rắn như đá dưới chân anh. Anh đi được nửa đường thì bỗng nhiên cái thân cây chuyển động. John ngã xuống băng. Băng vỡ ra và John chìm xuống nước. Thậm chí anh không kịp thét lên. John làm rơi súng. Da thú và những cái bẫy tuột khỏi lưng anh. Anh cố gắng chụp lại nhưng dòng nước chảy xiết đã cuốn trôi tất cả. John phá vỡ những tảng băng, và cố hết sức bình sinh để tới được bờ bên kia. Anh đã mất tất cả.
Anh nằm trên tuyết một lúc. Rồi anh đứng dậy, tìm một cây gậy dài, và đi lên đi xuống bờ sông hàng giờ. Anh thọc gậy qua các tảng băng, tìm kiếm lông thú, những cái bẫy và cây súng. Cuối cùng, anh đành bỏ cuộc..

Anh đến thẳng nhà ngài thẩm phán. Đã khuya rồi, nhưng ngài thẩm phán vẫn còn ngồi trong văn phòng. John gõ cửa và bước vào. Vẫn còn lạnh và ướt, John kể cho ông nghe anh đã làm ngơ trước lời khuyên của Seth như thế nào và việc gì đã xảy ra. Ngài thẩm phán không nói gì cho đến khi John kể xong. Rồi ông nói:

“Mỗi người đều phải học hỏi nhiều thứ. Thật là kém may mắn cho cháu và ta khi cháu phải học một bài học như vậy. Hãy về nhà đi, cậu bé”.

Mùa hè đó, John chăm chỉ làm việc, anh trồng bắp và khoai tây cho gia đình. Anh cũng làm thuê cho các nông trại của người khác, và để dành được 5 đô la trả cho vị thẩm phán. Nhưng anh vẫn còn nợ 30 đô la từ món nợ của cha anh, 75 đô la tiền bẫy và cây súng, tất cả trên 100 đô la. John cảm thấy anh không thể nào trả hết nợ.

Vào tháng Mười, ngài Done nhắn anh: “John”, ông nói. “Cháu đã nợ ta nhiều tiền. Ta nghĩ cách tốt nhất ta có thể lấy lại nó là cho cháu thêm một cơ hội đi săn và bẫy thú nữa vào mùa đông này. Cháu có tự nguyện đi không nếu ta cho cháu mượn thêm 75 đô la khác nữa?”

John đồng ý. Năm nay, anh phải vào rừng một mình vì Seth đã chuyển sang ở khu rừng khác. Nhưng John nhớ tất cả những gì người bạn da đỏ đã chỉ cho anh. Anh ở tại cái lán của Seth, và săn thú hàng ngày trong mùa đông dài và cô đơn đó. Lần này, anh ở lại đến cuối tháng Tư. Lúc đó, anh có nhiều da lông thú đến nỗi phải để lại những cái bẫy. Băng trên sông đã tan ra khi anh đến. Anh làm một cái bè để qua sông mặc dù phải tốn thêm một ngày nữa.

Khi trở về nhà, vị thẩm phán giúp anh bán những bộ lông thú được 300 đô la. John trả cho ông 150 đô la anh đã mượn để mua bẫy và súng. Rồi anh chậm rãi đếm tiền vào tay của ông ta số tiền mà cha anh đã mượn.

Mùa hè đó, John làm việc trên nông trại của gia đình. Anh cũng học đọc và học viết. Trong suốt mười năm kế tiếp, cứ mỗi mùa đông anh vào rừng săn thú. Anh để dành tiền mà anh kiếm được do bán lông thú. Cuối cùng anh dùng nó để mua một nông trại lớn hơn. Thỉnh thoảng, anh đến thăm vị thẩm phán trong căn nhà bằng đá to lớn của ông ta. Ông già này không còn làm cho anh sợ nữa.

Khi John 30 tuổi, anh trở thành một trong những vị chức sắc thành phố. Và khi ngài thẩm phán mất vào năm đó, ông để lại cho John căn nhà lớn và rất nhiều tiền bạc. Ông cũng để lại cho John một lá thư.

John mở ra và nhìn vào ngày ghi. Vị thẩm phán đã viết thư đó vào cái ngày mà anh đến mượn tiền cho chuyến đi đầu tiên của mình.

“John thân mến!” ngài viết: “Ta đã không bao giờ cho cha cháu mượn tiền vì ta không tin ông ấy. Nhưng ta thích cháu ngay lần đầu tiên gặp cháu. Ta muốn biết chắc rằng cháu không giống như cha cháu. Vì thế ta đã thử. Đó là lý do tại sao ta nói cháu đã nợ ta bốn mươi đô la. Chúc may mắn nhé, John”.

Và trong bao thư là 40 đô-la.

dịch theo “Judge” của Walter. D. Edmonds- L.V.Q
________

American story . Selected /Introduced by THD .

JUDGE
By Walter D Edmonds .

Part One

When Charlie Hestle died, he left a wife and nine children. They lived on a small piece of land in a house with four rooms. John was the oldest boy. He was 16 years old and tall for his age. After his father died, John's mother told him, he would have to take care of the family. So John went into the cornfield behind the small house. There was very little corn and very many weeds. His family needed corn and corn needed room to grow. John bent down and began pulling out the weeds.

When John came in for supper that night, he told his mother that he had cleaned half the cornfield. She was surprised and immediately went outside to look at what he had done. While she was looking at the field, she remembered that her husband had sold some corn to Judge Don. She also remembered that they had never collected the money for the corn. She told John to go to the judge's house right away to get it. John was afraid of Judge Don. The judge was the richest man in town. He owned a lot of land and everyone owed him money. His stone house looked like a palace.

John went to the judge's house and knocked on the door. A servant opened it right away and brought John into the judge's office.

Judge Don was sitting at his desk. He was a very big man with a red face, long white hair and serious blue eyes. John stood with his back to the door. He held his hat in both hands.

"Hello, John," said the judge, "what do you want?"

John told the judge about the money.

"Oh, yes," said the judge, "I had forgotten about that. I'm sorry." He stood up and reached into his pocket. Slowly he pulled out a large brown leather wallet. He opened it and took out a new dollar bill and handed it to John. Then he sat down at his desk again.

"How are you and your family doing?" He asked.

"All right, sir." John said. "I wouldn't have bothered you about this money, but we needed it."

"That is all right," the judge said slowly, "I should have remembered it. I didn't think of it. Because your father owed me money. He owed me forty dollars."

John was so shocked he couldn't think of anything to say. Forty dollars was a fortune for him and his family. The judge looked at John for a few moments. "How old are you, boy?" He asked.

"Sixteen, sir."

"And when do you think you will pay me back the forty dollars your father owed me?" He asked.

John's face got very white. "I don't know, sir." He whispered.

The judge stood up. "I hope you are not like your father." He said. "He was a lazy man who never worked hard." He held out his hand to the boy. "Good luck to you", he said as he shook John's hand. Then he walked with him to the front door and said good night.

During the summer, John worked on other people's farms for forty cents a day. At first, nobody wanted him. People remembered how lazy his father had been. And they gave the work to other boys. But John was a hard worker and he began to get jobs. Soon he was working on other people's farms six days of the week. He worked on his own family's land every evening and all day Sunday. That summer, for the first time, the little farm had enough fruits and vegetables to feed John and his family. There was even enough for them to sell at the market.

John used to wonder how his father had always found time to go fishing. John had very little time to fish that summer and when he did have time to relax, he thought about the forty dollars he owed Judge Don. Then he would go out and look for more work. At first, he gave all the money he earned to his mother. But then, he began saving a few pennies every time he was paid. By the end of August, he had saved a dollar. As he held the money in his hand, he realized for the first time that someday he might be able to pay back all the money he owed to the judge.

By the middle of October, John had saved five dollars to give to the judge. So one night after supper, he went back to the judge's big stone house. He found the judge sitting in his office.

"Sit down, John." The judge said. "I know you have worked hard this summer. I'll be glad to help you if you need some money for the winter."

John felt his face become very hot. "I didn't come here to ask for anything, Judge." He said. He pushed his hand deep into his pocket and pulled out his money. "I wanted to pay back some of the money I owed you. It is only five dollars, but here it is.'' And he handed the money to the judge.

Judge Don counted the money. Then he went to his desk and put the money in a drawer. "Where will you find work this winter, John?"

"I don't know, sir."

Several days later, John's mother asked him to go into town to buy cloth. She wanted to make some warm clothing for the children for the coming winter. On his way into town, John met Seth Whitefeather. Seth was an Indian who also worked on the farms during the summer. But in the winter, Seth traveled north and disappeared into the woods. As they walked toward the town, John told Seth that he had no work for the winter. Seth told John that he went into the woods every winter to hunt and trap wild animals for their fur. Seth said he earned 200 dollars last winter.

"200 dollars!" John thought. He turned shyly to the Indian. "Could I come with you this year?" he asked.

Seth looked at John without smiling. "Have you got a gun and some animal traps?"

John shook his head. "No," he said, "how much would that cost?"

"75 dollars," the Indian replied."If you can get those things, I will teach you how to catch the animals, I am leaving in two weeks."

Only one person could help John. That night he went to the judge's house. The house was dark except for a light that was shining in the judge's office. John could see the judge sitting at his desk. The boy tapped at the window. Judge Don opened it. When he saw the boy's thin face, he asked,"what do you want?"

"Please, Judge," said John, "could I talk to you?"

The judge shut the window and opened the front door. They went back to his office.

"Be as quick as you can," the judge said. "It is late."

John had never been so frightened in his life. He couldn't think or speak for a few moments.

''Talk, boy.'' The judge barked at him.

So John told him about Seth and the animal furs, and asked the judge for the money.

''75 dollars?'' The judge said, ''you are asking me to lend that much money to a 16-year-old boy just like that?''

''I could do it with 50 dollars.'' John said,''but if you think it is a bad idea, I won't bother you anymore.''

''Shut up.'' The judge said, ''if I'm going to lend you money, I want to be sure you don't starve to death in the woods. Then I would never get my money back, would I?'' The judge looked hard at John for a few moments. ''What about this Seth?'' he asked. ''Can you trust him?''

John nodded his head. ''He has always been nice to me'', he said.

The judge pulled out a piece of paper from his desk and wrote something on it. ''Sign this.'' He said when he had finished writing. ''It says you promise to pay me back 75 dollars by next spring.''

John was embarrassed to tell the judge that he didn't know how to read or write.

''Put a mark at the bottom instead of your name,'' the judge said. ''Here is the money. Don't lose it.'' He walked John to the door and shook the boy's hand. ''Good luck. Come here as soon as you get back next spring.''

Part Two .

When Charley hastily died, he left a wife and nine children. They lived on a small piece of land and a house with 4 rooms. Since John was the oldest boy. His mother told him he would have to take care of the family. He was 16. John went to Judge Tone, the richest man in town, to collect a dollar for some corn the Judge Tone bought from John's father. Judge Tone gave him the dollar. Then he said John's father owed him some money. He said the farmer had borrowed 40 dollars. "When do you think you will pay me back the money you own me?" The Judge asked John. "I hope you won't be like your father. He said, "He was a lazy man who never worked hard."

During that summer, John worked on other people's farms all week. He worked on his own family's land every evening and all day Sunday. By the end of the summer, John had saved 5 dollars to give to the Judge. John's friend, the Indian Seth White Feather offered John a way to make money during the winter when it was too cold for farming. He said he would teach John how to hunt and trap animals for their fur. He told the boy he could earn a lot of money by doing this.

But he said John needed 75 dollars to buy a gun, traps and food for the winter in the woods.

John went to see Judge Tone, explained what he wanted to do. The Judge agreed to lend him the money he needed.

On the first day of November, John kissed his mother goodbye and left home with Seth. On his back he carried a large sack of food, a new gun and aminal traps he had bought with the Judge's money. He and the Indian walked for hours to a cabin deep in the forest. Seth had built the little house several years before. John learned a lot that winter.

He learned how to hunt, set traps for wild animals and how to live in the forest. His body grew strong as the forest tested his strength and let him brave. John trapped a lot of animals and early March, his pile of animals' skins was almost as tall as he was. Seth said John should get at least 200 dollars for his first. John was ready to go home but Seth wanted to continue hunting until April. So John decided to go home by himself. Seth helped John pack his fur and traps so he could carried them on his back. Then Seth said: "Now listen to me. When you cross the river, do not walk on the ice. It is very thin now. Find a place where the ice has melted, then tie some logs together. You can float on them across the river. It will take you a few hours longer to do this, but it is safer." "Yes, I will." John said quickly. He wanted to leave right away. As John walked through the woods that day, he began thinking about his future. He would learn how to read and write. He would buy a bigger farm for his family. Maybe someday he would be as powful and respected as the Judge. The heavy pack on his back let him think of what he would do when he got home. He would buy a new dress for his mother. He would buy toys for his brothers and sisters.

And he would see the Judge, it minded he saw himself entering the Judge's office. He would count the money into the Judge's hand. John could not wait to pay back the rest of the money that Judge Tone said his father had borrowed. By late afternoon, John's legs hurt and pack on his back was very heavy. He was glad when he finally reached the river because that meant he was almost home. John remembered Seth's advice. But he was too tired to search for a place where the ice had melted.

He saw a large straight tree growing by the river. It was tall enough to reach the other side of the river. John took out his axe and cut down the tree. It fell forming a bridge over the river. John gave the tree a kick but it didn't move. He decided not to do what Seth had said. If he crossed the river on this tree, he would be home in an hours. He could see the Judge that evening.

With the furs on his back, and his gun in his arms, he stepped out on the fallen tree. It felt solid as a rock under his feet. He was about half way across the river when the tree trunk moved suddenly, John fell from it onto the ice. The ice broke and John sank under the water. He didn't have a chance even to yell. John dropped his gun, the furs and traps slipped off his back. He tried to grab them but swiftly flowing water carried them away. John broke through the ice and struggled to the river bank. He had lost everything. He lay in the snow for a few moments. Then he got up, found a long stick and walked up and down the river bank. He poked through the ice for hours, looking for his furs, traps and gun.

Finally, he gave up. He walked straight to the Judge's house. It was very late, but the Judge was still in his office. John knocked and went in. Cold and still wet, John told the Judge how he had ignored Seth's advice and what it happened.

The Judge said nothing until the boy was done. Then Judge Tone said: " Everybody has to learn things. It is bad luck for you and me. That's you have to learn like this. Go home, boy."

John worked hard that summer planting corn and potatoes for his family. He also worked on other people's farms and saved enough money to pay the Judge another 5 dollars. But he still owed him 30 dollars from his father's debt and 75 dollars for the traps and gun, over 100 dollars. John felt he could never pay back the Judge.

In October, Judge Tone sent for him. "John," He said, "you owed me a lot of money. I had a best way I can get it. It is to give you another chance to hunt and trap this winter. Are you willing to go if I lend you another 75 dollars?" John found the voice to say yes.

He had to go into the woods alone that year because Seth had moved to another part of the country. But John remembered everything that his Indian friend had told him. He stayed in Seth's cabin and hunted animals every day of that long lonely winter. This time, he stayed until the end of April, by then he had so many furs that he had to leave his traps behind. The ice over the river had melted when he reached it. He built a raft to take him across even though it took him an extra day. When he got home, the Judge helped him sell the furs for 300 dollars. John paid the Judge the 150 dollars that he had borrowed to buy traps and guns, then he slowly counted it into the Judge's hands, the money that his father had borrowed.

That summer, John worked on his family's farm. He also learned to read and write. Every winter, for the next ten years, he hunted in the woods. He saved the money he earned from the furs. He used it finally to buy a large farm. From time to time, he would visit the Judge in his big stone house. The old man no longer frightened him.

By the time John was 30 years old, he had become one of the leaders of his town. When the Judge died that year, he left John his big house and much of his money. He also left John a letter. John opened it and looked at the date.

The Judge had writen it at the same day that John asked him for the money for his first hunting trip.

"Dear John," The Judge wrote, "I never loaned your father any money. because I never trusted him, but I liked you when the first time I saw you. I wanted to be sure you were not like your father. So I put you to the test, that is why I said you owed me 40 dollars. Good luck, John."

Inside the envelop was 40 dollars.
_________

The story was writen by Walter D. Edmonds and adapted for Special English by Dona de Sanctis.

Source : UNSV . COM
American stories .
Adapted for Special English . 
Ẩn bớt
— với 
Thanh Thuy Le Hoang
.

19 tháng 4, 2020

Đất nước duy nhất trên thế giới không có người mắc ung thư

Đất nước duy nhất trên thế giới không có người mắc ung thư

Dân trí Trong lúc nhiều nước trên thế giới đang ra sức tìm cách hạn chế tỷ lệ ung thư, thì vẫn có một quốc gia không có người nào nhiễm căn bệnh này nhờ duy trì công thức sống lý tưởng.
Trong khi nhiều quốc gia phát triển, sở hữu nền y học tiên tiến vẫn “góp mặt” đều đặn trong danh sách “Những quốc gia có tỷ lệ người mắc ung thư cao nhất”, thì quốc đảo lạc hậu, có trình độ y khoa kém phát triển - Fiji, lại là nơi duy nhất của thế giới không tồn tại bệnh nhân ung thư.
Đất nước Fiji tọa lạc ở vị trí Tây Nam Thái Bình Dương, giáp lần lượt 3 nước: Vanuatu, Tonga và Tuvalu. Quốc gia này có diện tích rất nhỏ, chỉ 18.333 km2, xung quanh được bao bọc bởi 332 hòn đảo lớn nhỏ.
Theo thống kê của Tổ chức Y tế Thế Giới, từ năm 1971 đến năm 2010, không có trường hợp mắc ung thư nào được tìm thấy trong hơn 900.000 người dân đang sinh sống ở đây. Bên cạnh đó, Fiji cũng là một trong những “đất nước trường thọ” nổi tiếng của thế giới.
Vậy tại sao quốc gia kém phát triển này lại không có người mắc ung thư?


Đất nước duy nhất trên thế giới không có người mắc ung thư - 1
Nhấn để phóng to ảnh

Fiji được đánh giá là quốc gia có chỉ số hạnh phúc cao bậc nhất thế giới. Một phần là do quốc đảo này có diện tích nhỏ, nên người dân vẫn còn sống theo kiểu tự cung tự cấp. Họ không bị áp lực về kinh tế, công việc, học tập,... đè nặng lên cuộc sống. Do đó, tâm trạng của người dân nơi đây rất thoải mái và lạc quan.


Đất nước duy nhất trên thế giới không có người mắc ung thư - 2
Nhấn để phóng to ảnh

Vì vị trí địa lý nằm ngay giữa lòng đại dương, nên hầu hết các hoạt động của người dân quốc đảo Fiji đều gắn liền với biển khơi. Để phục vụ cho cuộc sống của bản thân mình, họ đều phải học bơi lội từ nhỏ. Việc làm này không chỉ giúp người dân nơi đây đánh bắt hải sản mà còn là một bộ môn thể thao lành mạnh, giúp họ kiểm soát cân nặng, cải thiện xương khớp và tăng cường sức khỏe một cách hiệu quả.


Đất nước duy nhất trên thế giới không có người mắc ung thư - 3
Nhấn để phóng to ảnh

Một điều đặc biệt ở Fiji đó là người dân nơi đây chỉ ăn hải sản tươi sống chưa trải qua quá trình bảo quản hay phơi khô. Có lẽ do thói quen lành mạnh này mà họ luôn khỏe mạnh.
Bởi vì trong hải sản tươi có chứa hàm lượng protein cao, ngoài ra còn có axit béo không bão hòa, vitamin và các nguyên tố vi lượng cần thiết để duy trì sức khỏe, đồng thời củng cố hệ miễn dịch của cơ thể.


Đất nước duy nhất trên thế giới không có người mắc ung thư - 4
Nhấn để phóng to ảnh

Một trong những loại ngũ cốc thô mà người Fiji yêu thích là kiều mạch.  Nó cũng là một loại hạt thô phổ biến trên thế giới.
Loại ngũ cốc này rất giàu cellulose, vitamin B và nguyên tố vi lượng selenium. Ngoài ra, kiều mạch còn có hàm lượng chất chống oxy hóa cao hơn nhiều loại ngũ cốc khác. Thậm chí, thực phẩm này còn có khả năng ngăn ngừa ung thư một cách hiệu quả.
Theo trang Healthline, kiều mạch có thể điều chỉnh lượng đường trong máu, rất tốt cho những người mắc bệnh tiểu đường type 2. Hơn nữa, nó có thể tăng cường sức khỏe tim mạch bằng cách ổn định huyết áp và lipid trong máu.


Đất nước duy nhất trên thế giới không có người mắc ung thư - 5
Nhấn để phóng to ảnh

Người dân ở quốc đảo Fiji rất có ý thức trong việc bảo vệ môi trường sống. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi quốc gia này được mệnh danh là “thiên đường địa giới” khi sở hữu các bãi tắm sạch đẹp và bầu không khí trong lành. Đã có rất nhiều du khách trên khắp thế giới đến Fiji để nghỉ dưỡng và hồi sức sau khi trải qua quá trình điều trị bệnh.
Một điều đặc biệt nữa đó là nguồn nước của Fiji vô cùng tinh khiết. Cũng chính vì vậy, nước đóng chai của quốc gia này luôn được đánh giá là có chất lượng hàng đầu và có giá thành đắt nhất thế giới.
Minh Nhật
Tổng hợp