NXB Hội Nhà Văn - Cty Nhã Nam XB và phát hành 2011. (Các truyện có đăng trên mạng Internet)
" Một chàng Tây viết hay hơn ta " - Đạo diễn Lê Hoàng.
Thằng nào?
“Thằng nào?” em phục vụ hỏi.
“Áo xanh kia kìa!” Chị phục vụ đứng bên cạnh bàn tôi trả
lời, dùng đầu để chỉ đạo.
Em phục vụ để đĩa cơm rang trên bàn một du khách người Tây
mặc áo màu xanh, cười tươi, quay về chỗ bếp.
Cảnh này diễn ra ở một quán ăn nhộn nhịp nằm trên dường Phạm
Ngũ Lão, quận nhất, Sài Gòn. Khu Tây ba-lô. Chắc cả quán chỉ có mỗi tôi là ba
lô biết tiếng Việt, đặt câu hỏi về cách dùng từ “thằng” của em phục vụ đó.
Tôi công nhận Phạm Ngũ Lão không phải con đường văn minh
nhất Việt Nam, cả về người ở lẫn người đến. Tôi cũng công nhận từ “thằng” không
phải từ mạnh quá, đặc biệt trong trường hợp tôi vừa kể. Em phục vụ không có ý
gì. Nhưng tôi vẫn cầm bút viết bài này như một cách âm thầm trả thù “nó”.
Việc đầu tiên là phải xác định vì sao tôi cảm thấy bực bội-
Tôi khá chắc chắn nếu làm ở một quán chỉ có khách người Việt thì em ấy đã không
dám hỏi “Thằng nào?” bằng giọng to và tự nhiên như thế. “Anh nào?”, “Bàn nào?”
"Ở đâu hả chị?” - có nhiều cách xác định suất cơm rang sẽ vào miệng ai mà
không dùng đến ngôn ngữ chợ.
Nhưng riêng điều đó chưa đủ khiến tôi bực bội như bây giờ.
Người thiếu ý thức ở đâu cũng có. Chính tôi hay “tạm thời” thiếu ý thức, sáng
phàn nàn về người khác, chiều làm giống y họ. Vấn đề phải lớn hơn em ấy.
Mà nghĩ một lát, tôi thấy vấn đề lớn hơn thật. Từ lúc mới
học tiếng Việt, tôi chứng kiến nhiều người Việt dùng từ “thằng” với đàn ông Tây
trong trường hợp họ sẽ không dùng với đàn ông Việt.
“Thằng ấy sẽ xuất hiện từ cánh gà bên phải,” chị tổ chức sự
kiện chốt lại vị trí của một khách mời người Tây (trong lúc tôi im lặng dịch
bài phát biểu ở bàn bên cạnh) . Những người đàn ông Việt cùng tham gia sự kiện
đó đều được chị ấy nhắc bằng “ông”.
“Thế thằng đó em gặp ở đâu?” Anh sinh viên hỏi cô bạn của
mình trên đường về sau khi cả hai vừa đi uống cằ phê cùng một anh tóc vàng và
hai anh người Việt.
“Ở triển lãm du học hôm kia anh ạ.”
‘Thế à. Còn hai anh kia?”
Vân vân và thằng thằng, số lượng và chất lượng các ví dụ
không quan trọng. Cuối cùng bài này là cảm nghĩ của cá nhân tôi - còn đúng hay
không, cá nhân tôi nghĩ có quá nhiều trường hợp trong đó người Việt dùng
“thằng” với Tây, mà dùng “anh, chú, bác, ông” với ta.
Thằng ấy. Thằng kia. Nó. Đó là sự phân biệt chủng tộc. Tất
nhiên nó không bằng sự phân biệt ác nghiệt mà nhiều người Việt vẫn phải chịu
khi lập nghiệp ở nước ngoài. Nó cũng dễ bỏ qua; có nhiều trường hợp trong đó
đàn ông Tây ở Việt Nam được đối xử tốt hơn đàn ông Việt ở Việt Nam- nếu giá phải trả là một số chữ “thằng” ngẫu hứng (mà có hiểu
được đâu) thì đó là sự quý mến rất rẻ.
Có lẽ đó chính là lý do vì sao tôi bực bội. Thứ nhất, đó là
hành động phân biệt mà tôi chứng kiến quá nhiều lần qua quá nhiều năm - em phục
vụ đó là giọt nước làm tràn ly. Thứ hai, đàn ông Tây ở Việt Nam xét cho cùng
thì khá sung sướng nên nếu tôi lên tiếng mạnh mẽ sẽ bị gọi là thằng Tây vô ơn.
Nên đề ra vấn đề : Tiền học lễ hậu học văn ở mọi ngành nghề để mọi người không phải nghe,nhìn những lời nói và hành động thiếu văn hóa.
Trả lờiXóaCụ nói rất đúng. Tôi nghĩ học ngôn ngữ, tiếng nói của một nước nào đó, dân tộc nào đó cũng cần phải học văn hoá của họ, lễ nghĩa của họ. Ngược lại mình cũng phải biết gìn giữ văn hoá của mình. Người nước ngoài ngày nay biết tiếng Việt không ít thế mà gặp bất cứ ai "Tây" nào cũng gọi người ta bằng "thằng" !
Xóa