Cu
Vinh Monday, June 3, 2013
Sếp về nghỉ hưu.
Ngày đầu tiên. Sáng 7 giờ, xếp cầm chiếc cặp như ngày đương chức, đứng ở cổng. Thỉnh thoảng ông xem đồng hồ. Bà vợ ông ra nhìn chồng:
-Ông này…Sáng nay ông đâu tới cơ quan?
-Là sao? Tôi chưa nghe bà nói với tôi câu này bao giờ nhỉ?
Bà vợ dịu dàng:
-Ông đã nghỉ hưu mà…Xe không tới đón nữa…
Ông đưa cái cặp lên nhìn, im lặng bước vào. Im lặng tháo cavat, cởi áo khoác, cởi giầy.
Bà vợ lại dịu dàng:
-Cuối tuần xe mới đón ông về một số đơn vị chào tạm biệt anh em đợt 2…
Ông im lặng. Ông cầm lên tờ báo. Ông đọc. Đọc không sót dòng nào hết. Bài nào cũng đọc. Đọc đến dự báo thời tiết. Đọc đến giá vàng. Đọc đến giá báo. Mấy chục năm đương chức, báo từng chồng trên bàn, họa hoằn ông chỉ liếc mắt chứ chẳng đọc. Nếu bỗng dưng có bài phê phán ông, phê phán ngành ông thì ông đọc kỹ, rồi dùng bút phê: văn phòng cho kiểm tra, yêu cầu tòa soạn kiểm điểm phóng viên bôi nhọ. Mấy hôm sau văn phòng báo lại là báo phản ánh đúng sự thật, ông trừng mắt, chỉ có một sự thật là tôi đang ngồi đây, không ai được đụng vào.
Trước ngày ông về các đơn vị chia tay để nghỉ hưu, văn phòng đã báo trước cho cơ sở và khéo léo nhắc nhở, dù thế nào, xếp cũng đã tại vị lãnh đạo lâu năm, nay là buổi chia tay, các cậu chú ý tươm tất chút.
Trước ngày ông cầm quyết định hưu, các đơn vị lớn, huyện lớn, công ty lớn, ông đã tới thăm, bắt tay, chào tạm biệt. Mấy chục ngày liền ông đi tạm biệt, là ngần ấy ngày cậu lái xe mệt bã người vì nhận quà, cất giữ quà trên xe rồi lại khuân vào nhà ông.
Ông vui phơi phới. Những ngày đó ông vẫn nghĩ mình đang đương chức. Đi cơ sở, quà cáp, cơm bưng nước rót, những cái bắt tay thắm thiết, vui phơi phới. Cứ vài hôm thì bà vợ ông lại ra ngân hàng, rót thêm tiền vào sổ tiết kiệm.
Vòng đi thứ nhất kết thúc.
Bây giờ ông đi vòng 2, đến các cơ sở thấp hơn, các xã và các thôn chọn lọc.
Buổi sáng ông về chia tay với trại chăn nuôi. Ngoài phong bì bồi dưỡng, trại chăn nuôi gói gém trong sọt tre cặp heo giống mũm mĩm. Buổi trưa thì ông về ủy ban xã. Anh chị em trong văn phòng xếp hàng đón ông, coi như nghĩa…về hưu như nghĩa tận.
Khác với lúc còn đương chức, ông xuống xe, chủ tịch khúm núm bắt tay rồi dẫn ông vào hội trường, mọi người vỗ tay rào rào. Ông chẳng nhìn ai, chẳng bắt tay ai.
Nay ông chia tay về hưu, ông bắt tay từng người, hỏi, trả lời, hỏi, trả lời, bắt tay, cười, bắt tay, cười.
-Ôi chào chị…Chị khỏe chứ?
-Dạ…em vừa ra viện về, cũng tạm ổn ạ.
Ông gật đầu:
-Chị ốm hả. Tốt quá.
Ông lại bắt tay một cán bộ:
-Cậu có vẻ hơi gầy nhỉ?
-Dạ thưa anh, vì bà xã em vừa mất ạ.
-Thế à. Mất? Tốt quá.
Ông lại bắt tay một cậu thanh niên:
-Thanh niên hả? Tốt…Thanh niên là cánh tay phải nhỉ? Tốt…Thế cậu về xã mấy năm rồi?
-Dạ thưa chú, cháu hợp đồng mấy năm vẫn chưa vào được công chức ạ.
-Chưa vào công chức à? Tốt.
Ông quay sang chủ tịch xã:
-Năm nay bà con có cuộc sống tốt chứ?
Chủ tịch xã buồn buồn:
-Dạ. Báo cáo anh, ba năm liền lũ lụt, bão tố, đời sống bà con rất cực khổ anh ạ
-Thế à? Tốt quá.
Sau khi chia tay xã với quà, một phong bì, ông lên xe.
Xe ông trực chỉ về thôn tiên tiến nhất huyện.
Trưởng thôn đón ông ở văn phòng.
-Báo cáo anh. Đây là khoai lang luộc. Đây là muối vừng, mời anh ạ
-Thế à. Tốt quá. Mời các đồng chí.
Sau khi ăn khoai xong, trưởng thôn nói:
-Báo cáo anh, thay mặt bà con trong thôn chúc anh về nghỉ sức khỏe, con đàn cháu đống ạ. Mời anh lên xe về vì sắp tối ạ.
Ông đứng lên:
-Chỉ thế này thôi à?
Trưởng thôn thân ái ôm lưng ông mời ra xe:
-Thưa anh…Hàng ngày anh đi tập thể dục dưỡng sinh anh nhé, bụng sẽ bớt mập anh ạ
-Tất nhiên bụng sẽ bớt mập. Nhưng chỉ thế này thôi à?
Xe chạy. Ông vẫn lẩm bẩm, chỉ thế này thôi là sao nhỉ.
Lái xe nói:
-Báo cáo bác, bác ngồi cẩn thận, dưới chân có hai chai mật ong ủy ban xã tặng. Một chai cho bác. Một chai cho em
Ông cầm hai chai mật ong lên ngắm:
-Thế à. Hai chai mật ong nhỉ, một cho mình, một cho cậu, tốt.
Xe quành vào con đường Dự án và nhảy trên ổ gà chồm chồm.
Ông chửi:
-Tiên sư nó đường sá thế đấy, thằng nào làm đường mà mới thông xe đã hỏng? Thằng nào?
Lái xe nhũn nhặn:
-Thưa bác, đây là con đường bác ký cho thông xe, bác về kiểm tra mấy lần.Cũng nhờ nó mà bác làm thêm được ngôi nhà cho cậu út.
-Thế à…Tốt.
Đột ngột, xe nhảy dựng lên. Hai chai mật ong va nhau bể tan tành một chai. Ông cúi xuống, cầm chai mật ong còn nguyên lên, lại nhìn chai mật ong vỡ, lại quay sang lái xe:
-Chai mật ong của cậu vỡ rồi, tiếc nhỉ.
Ông ngả đầu sau ghế, lại lẩm bẩm:
-Sao về thôn tiên tiến nhất mà nó đón tiếp như thế nhỉ? Một bữa khoai lang luộc. Chỉ vậy. Hả? Sao lại chỉ có thế thôi nhỉ?
Lái xe phanh rất gấp. Ông đổ nhào người tới, trán vấp vào thành xe.
Ông cáu:
-Tay lái của cậu chỉ thế này thôi à?
Lái xe nhũn nhặn:
-Em lái chỉ thế thôi bác ạ.
Không nghe ông nói tốt nữa.
Lái xe huýt sáo véo von.
Hì hì.
Chuyện của Cu Vinh rất thực, rất dí dỏm. Cảm ơn Cụ FIOHANTBS!
Trả lờiXóaCu Vinh, nhà văn Ng.Quang Vinh, có biệt danh Cu Vinh khoai lang; anh em với nhà văn Ng.Quang Lập-quê choa, viết nhiều mẩu chuyện ngắn rất hay.
XóaGia đình nhà văn Nguyễn Quang Vinh có đến 8 người con và ông là con út. Anh cả trong gia đình là GS-TS khoa học Nguyễn Quang Mỹ - Nhà giáo Ưu tú, Chủ tịch Hội Địa lý Việt Nam. GS Mỹ cũng là người có công lớn phát hiện ra thắng cảnh Phong Nha - Kẻ Bàng tại Quảng Bình.
Trong nhà, có hai anh em Lập, Vinh đi theo con đường văn chương và đều nổi danh. Họ có nhiều điểm tương đồng, giọng văn “tưng tửng giễu cợt sâu cay trào lộng” (nhận xét của nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên). Nhưng Vinh đời hơn. Lập sâu đậm hơn.
Câu chuyện hết ý! Cảm ơn cụ.
Trả lờiXóaCảm ơn cụ. Cũng là nhìn lại hình ảnh một số SẾP có thật! Nhưng chắc chắn dân QL, Internat nếu làm sếp, không có sếp nào hèn kém kiếm chác như sếp được tả trong bài. Các sếp chỉ biết thu gom đó thì chẳng được lâu đâu rồi tự họ tàn hại họ thôi mà. Điều muốn nói là cơ chế nào cho những con người thấp hèn đó được lên làm sếp?
XóaĐây là chuyện có thật 100%: Khi ấy tôi còn đang đi làm trong một cơ quan nhà nước. Một hôm ông tổ trưởng khu phố vào nhà tôi làm giấy tờ của tổ. Ông vốn là chuyên viên cao cấp của vụ Lao động Tiền lương, mới về hưu. Vừa gặp tôi ông chửi đổng: Mấy thằng đương chức đương quyền ăn đầy mồm đầy miệng, chỉ khổ dân thường và số cán bộ đã nghỉ hưu. Tôi đáp: Những chính sách hiện hành của người về hưu đều do những người như bác xây dựng nên khi đang làm việc, nếu chửi thì bác hãy tự chửi bác. Ông ta nhìn tôi hầm hầm rồi bỏ đi, quên cả việc làm sổ sách cho tổ.
Trả lờiXóaVâng, khi đương chức nếu sếp có nghĩ cho dân thì chắc là khi về hưu cũng có dễ chịu. Nhưng chính khi đương chức, sếp chỉ thích sai khiến thuộc cấp, lười động não, ham bổng lộc... thì hậu quả về hưu sống trong tầng lớp chịu cảnh lệ thuộc các điều mà sếp đương chức tạo ra, họ tự "hành" mình đó thôi! Cái vòng loanh quanh,lo vơ vét vào nên khi hưu cứ tưởng cũng còn muốn ai làm cho mình vơ vét! Không vét được nữa thì ... chửi!
XóaCho nên các cụ nói có ăn nhạt mới thương đến mèo.
Trả lờiXóaKhi về hưu sếp mới nhận ra GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG! Nếu khi đương chức cố gắng vì dân thì đâu có câu chuyện hài hước nói trên. Về hưu rồi vẫn còn muốn vơ vét nói chi đương chức chắc là sếp "ăn" biết chừng nào!
XóaEm kể anh nghe chuyện thật ở cơ quan em trước đây, giám đốc cũ mới về hưu, đến tết mọi người ai việc nấy tất bật chuẩn bị,phòng tài vụ và các bộ phận cũng chuẩn bị "phong bì" để đối ngoại,bỗng xếp cũ đên thăm cơ quan.Sếp hỏi: -Các cụ hưu không có à?.Chị trưởng phòng tài vụ đáp:Dạ thưa Sếp đây là quy định của sếp từ khi trước ạ?.
XóaSếp:!!!
Có câu răn dạy: Đừng có "Nằm ngửa nhổ ngược ". Các sếp quen nhổ bậy !
XóaĐầy những ông sếp bụng bự ,cái đầu rông tuếch như ông sếp này nhan nhản ở các bộ,ngành ,vu ,viên... nên ta mới được thấy 60 cái đề xuất cực cám hấp đựoc ký ban hành chứ!
Trả lờiXóaNếu sưu tầm thống kê đủ thì mấy năm gần đây không ít các chủ trương, qui định của các bộ, ngành nhiều cái vừa ban hành đã có ngay phản ứng dữ dội, và rồi chẳng mấy chốc lại bãi bỏ, thật sống sít cám hấp, như vấn đề xe chính chủ của Bộ GTVT, cộng điểm thi ĐH cho bà mẹ VNAH của Bộ GD v.v... Làm sếp cơ quan được "khen thưởng" thì sếp hưởng, sai phạm thì nhân viên chịu... Hàng ngày quan tâm phong bì... còn các "sống còn" của dân thì cứ "hẵng" đã! Chết người khác chứ sếp có chết đâu!Gì cũng TỐT ! Chúc DH bình an vui vẻ.
XóaCâu chuyện hay thật và cũng có thật trong xã hội ta hiện nay. Chúng ta không ít CB ham quyền cố vị và khi đã "xế chiều" vẫn 'CỐ ĐẤM ĂN XÔI'
Trả lờiXóaHầu như 50% CB có chức có quyền của ta, khi về hưu mập mạp và bệ vệ như heo (không giống 15-20 năm về trước).
Sếp ngày nay bụng bự không ít và gút cũng kha khá! Họ tự làm hại họ đáng kể, nhưng hại bản thân hậu quả còn nhỏ, hại cơ quan, tổ chức và ngành , làm nghèo hèn xã hội đúng là cái tội của loại sếp cá nhân ích kỷ kém cỏi không chấp nhận được. Một giai đoạn nẩy sinh ra lắm sếp thảm hại, mong chóng chấm dứt tình trạng này.
XóaBài viết rất hay, hóm hỉnh, sâu sắc...Mong QL ta không có những ông SẾP như vậy anh nhỉ!
Trả lờiXóaQL và Internat chắc chắn và hoàn toàn không có SẾP nào như sếp trong bài. Cũng chính vì vậy mà Làng QL nêu phương châm NHÂN VĂN, TRÍ TUỆ,và HÀI HƯỚC mà Nhân Văn là số 1. Cảm ơn ST.
Xóa"TỐT" sưu tầm tiếp nữa đi !
Trả lờiXóaCu Vinh khoai lang (Ng.Q.Vinh) có nhiều bài viết ngắn châm biếm các sếp, "cười ra nước mắt". Ví như bài "sếp đau răng":
XóaSẾP ĐAU RĂNG.
Khiếp.Vừa dắt xe vào cổng cơ quan tay bảo vệ đã thì thầm: Sếp đau răng, miệng sưng to to là...
Chui vào phòng hành chính lấy con dấu, đã nghe mấy bà sồn sồn bàn: Sếp đau răng, miệng sưng to to là...
Vọt sang phòng tổng hợp, thấy tay thư ký gọi điện thoại: Vâng ạ,sếp đau răng, miệng sưng to to là...
Vào phòng kế toán,ả kế toán trưởng nhấm nhẳn hạt dưa: Có gì thanh toán sau, sếp đau răng, miêng sưng to to là...
Sang phòng kế hoạch, tay trưởng phòng nghiêm trang tuyên bố với cả núi khách hàng đang chờ: Hôm nay hoãn tiếp khách, sếp đau răng, miệng sưng to to là...
Đến gặp Chánh văn phòng, nghe lời tuyên bố nhỏ nhẹ: Nhà báo thông cảm, hôm nay chưa phỏng vấn được, sếp đau răng, miệng sưng to to là...
Đánh liều sang phòng sếp thì thấy sếp đang gọi điện thoại:
-Dạ...báo cáo anh...chúng nó đưa tin xuyên tạc đấy à, em khỏe ạ, vâng, không có đau ốm gì hết,vâng,mong mỏi anh tiếp tục cho em vào danh sách nhân sự tới anh nhé, anh nhé, anh nhé.
Thư ký chuyển thông tin xuống lại phòng kế hoạch: Sếp không đau răng nữa, nói chuyện to to là...
Phòng kế hoạch nói sang phòng tài vụ: Sếp đã hết đau răng, nói chuyện to to là...
Phòng kế hoạch chuyển thông tin xuống Chánh văn phòng: Bố trí lịch tiếp khách, tiếp các nhà báo ngay, sếp không đau răng nữa, đang nói chuyện to to là...
Ông bảo vệ tươi cười: Vâng, mời các ạnh vào làm việc ạ, sếp không đau răng đâu ạ, nói chuyện to to là...
Bác sĩ nha khoa nhẹ nhàng kết luận: Sếp không đau răng mà hỏng toàn bộ răng.
Sếp ký nháy vào kết luận: Thay. Dự án tới rất quan trọng, cần một bộ răng khỏe.
Bác sĩ nha khoa chuyển lệnh xuống phòng răng: Kiếm bộ răng khỏe cho dự án.