Rồng đá lạ: 'miệng cắn thân, chân xé mình'
Tượng rồng đá ở đền thờ Lê Văn Thịnh
có tạo hình vô cùng kỳ lạ: miệng cắn thân, chân xé mình. Tuy nhiên, cũng có ý
kiến cho rằng bảo vật quốc gia này không phải rồng mà là rắn.
Trước thềm 1.000 năm Thăng Long, đền
thờ thái sư Lê Văn Thịnh đã được Bắc Ninh chọn làm 1 trong 4 di tích trọng điểm
kỷ niệm đại lễ. Ở độ sâu 50 cm của 2 hố khai quật, các nhà khảo cổ đã phát hiện
được vật quý, đó là 2 khúc tượng rồng với mỗi khúc dài xấp xỉ 60 cm, cao 35 cm
và rộng 40 cm. Đặc biệt, phần chân rồng còn nguyên vẹn, có móng vuốt sắc bám
chặt vào thân.
Quý nhất là nó hoàn toàn phù hợp cả
về chất liệu và phong cách khối tượng được thờ trong miếu xà thần ngay tại đó.
Vì thế, hồ sơ trình công nhận bảo vật quốc gia cho tượng ở đền Lê Văn Thịnh đã
ghi rõ “còn tương đối lành và độc đáo”.
Mặc dù vậy, theo thông tin của Ban
Quản lý di tích tỉnh Bắc Ninh, khi mang 2 khúc mới phát hiện trên đến ghép vào
tượng rồng cũng chưa khớp hẳn. Điều này khiến nhiều người phán đoán tượng còn
một phần thân lớn nữa. Nó cũng dấy lên hy vọng có thể sẽ tìm thấy tiếp những
phần còn lại của tác phẩm điêu khắc này khi khai quật các khu vực liên quan
trong tương lai.
Giải oan
Hồ sơ của tỉnh Bắc Ninh ghi rõ: “Đây
là pho tượng rồng độc đáo, hình dáng tượng nửa mình rắn, nửa mang tư thế và
móng vuốt như rồng... Hình ảnh này chưa từng có trong lịch sử mỹ thuật Việt Nam
và các nước Đông Nam Á”.
“Tượng rồng được tìm thấy trong
khuôn viên nơi từng là tư gia của thái sư Lê Văn Thịnh, người đỗ trạng nguyên
khoa thi đầu tiên của nhà Lý năm 1075, nên nhiều người cho rằng tượng chính là
nơi gửi gắm những tâm sự về nỗi oan khiên mà thái sư Lê Văn Thịnh đã phải chịu
trong vụ án trên hồ Dâm Đàm (hồ Tây) đời vua Lý Nhân Tông”, hồ sơ viết.
PGS-TS Lê Đình Phụng (Viện Khảo cổ
học) nhận xét: “Cái đó là trường hợp rất đặc biệt. Một con rồng tự cắn xé thân
nó. Người ta vẫn cho rằng đây là sự minh oan cho thái sư Lê Văn Thịnh”.
Lê Văn Thịnh sau khi đỗ trạng nguyên
đã trở thành thái sư đầu triều Lý khi ấy. Ở tột cùng công danh, ông bị khép tội
“hóa hổ giết vua” vào năm 1096 và phải đi đày ở Thao Giang. Đại Việt sử ký toàn
thư chép lại chuyện vua ra hồ Dâm Đàm, ngự thuyền nhỏ xem đánh cá. Khi đó, mây
mù nổi lên, thấy thuyền có hổ. Đây là lý do khiến Lê Văn Thịnh bị coi là có ý
định giết vua.
Do đó, theo nhiều người, hình ảnh tự
cắn vào thân mình của bức tượng thể hiện sự hối hận của vua Lý Nhân Tông vì đã
nghi oan cho vị thái sư. Một bên tai lành còn một bên tai bịt kín của pho tượng
được suy đoán tương ứng với việc nghe lời xàm tấu.
Rồng hay rắn, Lê hay Lý ?
Mặc dù khá thống nhất về ý nghĩa của
bức tượng là sự giải oan cho thái sư Lê Văn Thịnh thì tên gọi của “nhân vật
chính” cũng như niên đại bức tượng lại vẫn tiếp tục gây tranh cãi. Trong quyết
định công nhận bảo vật quốc gia, bức tượng này được ghi song song hai tên: rồng
đá và xà thần. Còn niên đại được công nhận là thời Lý.
Tuy nhiên, PGS-TS Lê Đình Phụng lại
nhận xét: “Tôi không cho đấy là tác phẩm thời Lý. Con rồng ấy là của đền thờ Lê
Văn Thịnh. Ông ấy đã bị hàm oan thời Lý, thậm chí bị đi đày. Chính vì thế, ngay
trong thời Lý sẽ khó có chuyện dựng đền thờ ngay sau khi ông mất. Đó phải là
chuyện của những đời sau. Nỗi oan của ông ấy những người sau mới có thể thông
cảm và đưa ra tác phẩm như thế. Nó phải muộn hơn”.
PGS-TS Phụng còn cho rằng tượng
không thể thuộc thời Lý vì có tạo hình hoàn toàn không giống với chuẩn mực rồng
thời Lý. “Rồng Thăng Long, Phật Tích, Đọi Sơn đều có tính thống nhất. Con này
không nằm trong mẫu số chung của nghệ thuật Lý. Theo tôi, nó ở thời Lê thì hợp
lý hơn. Đây là quan điểm của riêng tôi”, ông Phụng nói.
Trong khi đó, PGS-TS Tống Trung Tín,
người trong Hội đồng khoa học thẩm định các bảo vật quốc gia, lại nghiêng về
quan điểm tượng mô tả một con rắn. Điều này cũng tương đồng với một số ý kiến
cho rằng tại đền thờ một vị quan thì không thể có rồng. Rồng là con vật gắn với
vua. “Nó là rắn thần. Chính tôi, khi thẩm định đã đề nghị ghi tên bức tượng là
xà thần. Đây không phải là rồng. Nó là xà thần thời Lý. Nó có hình dáng là rắn
rất rõ nét. Về dấu ấn kỹ thuật và phong cách, tôi thấy đây là tác phẩm thời Lý
rất rõ nét”, ông Tín nói.
Dân Việt
Rồng hay rắn, Lê hay Lý ? - Các ý kiến trái chiều bao giờ kết thúc và ai sẽ là người đưa ra kết luận cụ nhỉ?
Trả lờiXóaCâu chuyện Thái sư Lê Văn Thịnh sử sách đã nói đến. Các PGS TS sử học có thể có các ý kiến khác nhau về bức tượng đá nói trên (có lẽ "trường phái" ?), với tôi ,tôi nghĩ rằng căn cứ vào chuyện Thái sư Lê Văn Thịnh thì đó là RỒNG nhưng tạc vào thời LÊ. Bởi người thông thái nhiều khi không muốn nói các điều ra bằng lời nhất là không dễ nói thẳng thì mượn "nghệ thuật" (tranh, tượng, thơ,... ) nói thay. Lê Văn Thịnh muốn nói VUA đã hiểu mình CÓ LỖI (xử sai về Lê Văn Thịnh) nên tự "giằng xé mình" (cắn cấu vào thân) và vua thì phải lấy hình ảnh rồng. (Còn 1 chi tiết nữa là tượng đá còn có một tai nghe và một tai bịt,ý muốn nói vua đã nghe bọn nịnh mà không nghe người trung). Còn tạc tượng thì tuy sự việc xảy ra thời Lý nhưng có thể khi đó chưa có điều kiện (hoặc chưa có thể làm, hoặc chưa có nghệ nhân tạc khắc ...) để lại "đời sau" thời lê mới có thể có tác phẩm? Đấy là theo tôi suy luận,nhưng chỉ là người "ngoại đạo" (không sử gia cũng không hội hoạ) phỏng bàn vậy thôi.Cảm ơn cụ có quan tâm câu chuyện.
XóaBức tượng chưa sưu tập đầy đủ nhưng rõ ràng đã phản ảnh lên sự OAN TRÁI -" tự đau" của chủ nhân bức tượng.
Trả lờiXóaNỗi niềm OAN TRÁI ai hay
XóaMượn con RỒNG ĐÁ giãi bày tâm tư!
Cảm ơn Hoàng Thị Nhật Lệ.