TÔI HỌC CHỮ HÁN - MỘT KỶ NIỆM CỦA
TÔI
Ấy là vào năm 1945. Cách mạng tháng Tám.
Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ra đời. Việt Nam đã đánh đổ chế độ đô hộ cai trị
của đế quốc Pháp và Nhật , xóa bỏ chính quyền phong kiến của Nhà Nguyễn , lập
nên chế độ Cộng Hòa. Năm đó tôi vừa 10 tuổi. Chúng tôi nhìn cờ đỏ sao vàng năm
cánh và hát Tiến quân ca – sau thành quốc ca.
Tôi đang học lớp Dự Bị ( Cours
Préparatoire ) cấp Tiểu học , phải tạm dừng học vì Cách mạng xong các trường
học đang tạm ngừng nghỉ tất cả.
Bác Cả tôi vốn học chữ Hán nổi tiếng hay
chữ của Tỉnh . Kỳ thi thử Bác đỗ đầu gọi là Đầu Xứ, nhưng kỳ thi thực sự thì
khi yết bảng không có tên trong danh sách ! ( Sau này được biết cụ không đỗ là
do “phạm húy “ - tức là viết phải chữ cấm tên của các vua, hoàng hậu, bắt phải
kiêng kỵ cụ đã kiêng chưa hết ! ) Từ đó cụ không thi nữa và mở lớp dạy học chữ
Hán ( lúc bấy giờ chúng tôi cứ gọi là chữ Nho ) và mọi người gọi cụ là Cụ Xứ .
Ba tôi cho tôi đến học với Bác, mặc dầu trong “Nhà học” ( có các trình độ học
khác nhau, kẻ mới học , người đã đọc khá và có thể tập làm văn bài v.v…) các
học trò đều đã lớn tuổi (ít ra cũng hơn tôi 5, 6 tuổi trở lên ). Tôi bắt đầu
học cái chữ VẼ và có tên bài là TAM TỰ KINH.
TAM TỰ KINH là gì ? Là sách ba chữ ? Thế sách
ba chữ là thế nào ? Ấy thế, khi đó tôi cũng chẳng hiểu tam tự kinh hay sách ba
chữ là nghĩa như thế nào cả cứ biết Bác bảo đọc, học là mình đọc, học; và học
thuộc lòng với tôi “ quá dễ “, tôi đã học lớp Dự Bị có học tiếng Pháp , có học
thuộc lòng thơ ( ngắn ,dễ ) và hát tiếng Pháp – còn thuộc nữa là …
“ Nhân chi sơ, Tính bản thiện, Tính tương cận , Tập tương viễn, … Người chưng đầu, tính vốn lành , … cứ thế mà học ; hay :
Nhân là người; Chi
là chưng; Thiện là lành ; Nhân chi sơ - người chưng lành , v.v…
Như bây giờ thì chẳng
phải bàn : Sách ba chữ , nghĩa là sách dạy học, viết thành câu, cứ ba chữ một câu
hay một câu có ba chữ … và nhân chi sơ nghĩa là con người ta khi ban đầu mới
sinh ra, v.v…
Còn viết chữ ? Các học trò khác đã học
nhiều hơn, viết bút lông mực tầu trên giấy bản , chữ đã không lớn nữa. Tôi ( mới
10 tuổi ) ban đầu phải tập viết thật lớn đã. Giấy thì chưa dùng giấy bản. Vốn
Ba tôi là một thầy giáo dạy Tiểu học& Trung học (Thời đó thầy giáo thường dạy liên thông cấp học) từ thời còn thuộc Pháp và triều vua nhà
Nguyễn ( Bảo Đại ) nên tôi có sẵn “giấy tây” cỡ lớn ( cả trang giấy lớn ) mà không phao phí là
các giấy Ba tôi đã dùng soạn bài , nay dùng bút lông cũ đã to nét viết lên trên,
kẻ ngang, sổ dọc tha hồ. Còn mực viết ? Các anh lớn ( không có học trò nữ học
chữ Nho ) viết mực tầu , còn tôi ban đầu để khỏi tốn mực ( mực thỏi phải mua ở
các hàng xén ) Bác tôi cho tôi dùng son - một loại đá phấn mềm màu đỏ hồng mài
với nước vừa đủ thành son viết , vậy là tôi được viết chữ son - chỉ để dùng cho
thầy giấo chấm bài học trò trên bài mực tầu mầu đen của bài tập. Phải nói thêm
là quê tôi - một vùng đồi có nhiều đá son tha hồ nhặt chọn loại tốt nhất .
Cả trang giấy cỡ A4 ngày nay ( 210 * 297
mm ) Bác bảo tôi gấp ba theo chiều dọc rồi gấp ba theo chiều ngang thành 9 ô ,
mỗi ô tập viết (vẽ) một chữ ( chữ Hán) , mỗi trang như vậy viết được 9 chữ.
Mấy ngày đầu Bác còn viết trước ( nét mực tầu) cho tôi tô sau cho quen,
về sau tôi tự tập viết lấy. Mà không viết từ dễ đến khó đâu, cũng không từ ít nét
đến nhiều nét đâu , học Nhân chi sơ thì cũng cứ Nhân chi sơ mà viết , chữ nhân
có 2 nét thì dễ , chữ chi đã ngoằn ngoèo như con cò, … , với 9 chữ đầu tiên thì ngay chữ thứ ba :
KINH viết đã rắc rối lắm rồi ! ( Các chữ đều viết ngày nay gọi là phồn thể tức
là không bớt một nét nào cả , cho gọn như giản thể ngày nay ).
. . . . . . . . .
Sau đó, khi tôi vào học trường trung học (sau CM tháng 8/1945, trước Cải cách GD) đồng thời phải học cả 3 thứ “ngoại văn” là Anh văn, Pháp văn, Hán văn; mỗi thứ 1 giờ / mỗi tuần. Kết quả là có biết mỗi thứ một chút không giỏi hẳn lên một thứ nào cả ! Đến khi học Đại học VNDCCH thì lại phải học Tiếng Nga, thêm một thứ ”ngữ” cũng chỉ biết “sơ sơ”! Về hưu học lại Tiếng Anh cùng con cháu, còn các thứ “Văn, ngữ” kia chỉ còn để thỉnh thoảng vui chút ! Giá thử có đi “tua” (tour du lịch) đâu đó đôi khi nói vài tiếng chào hỏi vui là chính! Trước kia học “văn”, học “ngữ” đâu có học NÓI (tiếng) ! Thật giỏi mới biết nói và viết !
** Chữ KINH nghĩa là SÁCH, chữ Hán phồn thể (nhiều nét): 經
*** Tam tự kinh, Nhân chi sơ, Tính bản thiện:
经 : Kinh, giản thể (ít nét, bớt nét))
. . . . . . . . .
Sau đó, khi tôi vào học trường trung học (sau CM tháng 8/1945, trước Cải cách GD) đồng thời phải học cả 3 thứ “ngoại văn” là Anh văn, Pháp văn, Hán văn; mỗi thứ 1 giờ / mỗi tuần. Kết quả là có biết mỗi thứ một chút không giỏi hẳn lên một thứ nào cả ! Đến khi học Đại học VNDCCH thì lại phải học Tiếng Nga, thêm một thứ ”ngữ” cũng chỉ biết “sơ sơ”! Về hưu học lại Tiếng Anh cùng con cháu, còn các thứ “Văn, ngữ” kia chỉ còn để thỉnh thoảng vui chút ! Giá thử có đi “tua” (tour du lịch) đâu đó đôi khi nói vài tiếng chào hỏi vui là chính! Trước kia học “văn”, học “ngữ” đâu có học NÓI (tiếng) ! Thật giỏi mới biết nói và viết !
** Chữ KINH nghĩa là SÁCH, chữ Hán phồn thể (nhiều nét): 經
*** Tam tự kinh, Nhân chi sơ, Tính bản thiện:
三字经, 人之初,性本善
经 : Kinh, giản thể (ít nét, bớt nét))
Cụ đã chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ của cụ và rất bổ ích cho sự hiểu biết thêm của các lớp đàn em, con cháu. Như vậy là ngoài tiếng VN cụ còn có thêm 4 ngoại ngữ nữa, thật là siêu. Cụ có thể đi du lịch các nước mà không cần phiên dịch rồi. Bái phục cụ.
Trả lờiXóaTôi chỉ muốn nói lên việc học "ngoại ngữ" cái thời sau CM T8 với nước ta mới độc lập, chỉ dàn trải "diện" , chưa có chuyên sâu. Mỗi thứ biết một ít nhưng chưa thứ gì đạt đến trình độ đáng kể ! Tôi đã có lúc (khi đang là GV Trường THPT) thốt lên "chữ nghĩa Tây, Tàu đều dở dang" ! Rồi không gì bằng bài học đường đời, cần gì học nấy. Bây giờ tuổi 80, nghỉ hưu, tiếng nước ngoài chỉ còn là để "vui chơi" thi thoảng nào đó mà thôi. Cảm ơn cụ. Chuyến đi Nhật năm 2013 tôi cũng tự học vài câu chào, ít nhất cũng có biết chào người ta đôi lần, họ có thiện cảm với mình.
Xóa