Đêm tuyệt vọng ở chung cư Carina, cô gái
trẻ kể lại hành trình tìm đường sống
Theo Dân trí
Dân trí Nhiều ngày sau vụ hỏa hoạn kinh hoàng tại chung cư Carina
làm 13 người tử vong, cô gái trẻ Diếp Hồng Phấn, đồng thời là một DJ khá nổi
tiếng tại TP.HCM xúc động viết lại hành trình tìm đường sống trong đêm định
mệnh.
Dân trí trích dẫn lời kể
của chị Diếp Hồng Phấn
Đêm định mệnh
"... 2h30 sáng
23/3, tôi thức giấc khi cảm thấy ngợp không thở được, một mùi tương tự như axit
đậm đặc xen lẫn mùi khói xộc lên mũi.
Chung quanh tối đen như
mực. Lúc này tôi cũng chưa biết là có cháy, do không có còi báo cháy và vì ngủ
trong phòng khá kín cũng chưa biết mọi người đang tháo chạy bên ngoài. Trong
đầu tôi chỉ đinh ninh là cúp điện. Tôi mở cửa phòng ngủ, khói ập vào, tôi lại
càng hoảng loạn hơn, tưởng mình sơ suất để gây cháy tại phòng mình.
Chị Diếp Hồng Phấn ngay khi vừa thoát khỏi hỏa hoạn tại chung cư
Carina
Vội cầm theo điện thoại
và chìa khoá nhà, tôi mở cửa định cầu cứu hàng xóm; nhưng vừa mở cửa ra, con
chó của tôi do quá hoảng loạn đã chạy vụt ra ngoài. Lúc này vali vứt giữa lối
đi rất nhiều. Tiếng trẻ con và mọi người gào khóc từ tầng dưới vọng lên tạo nên
thanh âm thật khủng khiếp.
Khói ngoài hành lang và
lối thoát hiểm rất dày. Bật đèn flash điện thoại lên vẫn không nhìn thấy được
cự li dù là 1 bước chân.
Tôi gần như không thở
được, do không biết cháy lớn và vì quá hoảng loạn, tôi không chuẩn bị khăn ướt
để bịt mũi nên hít phải nhiều khói độc. Tôi chỉ biết mò mẫm trong làn khói tìm
lối thoát hiểm, đến được lối thoát hiểm mất 10 phút, nghĩ là sẽ khá hơn nhưng
tại đây khói còn dày đặc hơn trên hành lang.
Lúc này khói đã lan lên
tới tận tầng cao nhất. Tôi thì ở tầng 12. Bịt mũi chạy thục mạng trong lối
thoát hiểm, xuống được không biết bao nhiều tầng nữa tôi đã quá ngợp. Chạy được
một đoạn nữa, tôi thấy có một cô đi từ dưới lên. Tôi mếu máo hỏi cô: “Cô ơi, ở
dưới không có đường ra hả cô?”. Cô ấy nói "Ở dưới còn ngợp hơn trên, con
đừng xuống".
Lằn ranh sống chết...
Đọc trên báo đài biết
người ta chết vì cháy thì ít mà đa số chết vì ngợp khói, tôi đã nghĩ mình sẽ
không qua khỏi.
Chạy ngược lên vài tầng
nữa, chịu hết nổi tôi chạy ra hành lang với ý định nhảy lầu vì tôi biết tôi
không còn sức đi trong lối thoát hiểm nữa, ra đây tôi gặp được một anh đang ôm
con nhỏ. Tôi hỏi: “Anh ơi! Anh làm ơn, cho em hỏi đây là tầng mấy rồi?”
Anh nói tầng 7. Tôi leo
lên lan can tính nhảy xuống, anh đó chụp tay tôi kéo lại. Anh nói tôi: "Em
bình tĩnh đi, anh có con nhỏ anh còn không quẫn trí em đừng nhảy, ở đây là tầng
7, em nhảy xuống không sống được đâu”. Lúc này tôi mới giật mình, một giây nữa
thôi chắc hôm nay tôi không còn cơ hội để ngồi viết những dòng này!
Ngồi tựa lưng vô lan
can, tôi nhắn tin từ giã chị tôi: "Nếu em có chuyện gì, kiếp này rất vui
được làm em của chị!”.
Tôi không dám gọi điện
thoại cho mẹ, vì mẹ tôi bị cao huyết áp. Tôi nhắn số điện thoại của mẹ qua cho
bạn tôi. Dặn bạn tôi nếu tôi có chuyện gì gọi báo mẹ dùm và lo cho ba mẹ thay
cho tôi.
Trong lúc ngồi nhắn tin
tôi nhận ra chỗ tôi ngồi đỡ ngợp hơn những chỗ khác. Tôi kéo anh hàng xóm ôm
con nhỏ đang đứng gần đó ngồi xuống, ngồi khoảng 5 phút sau có 2 anh khác cũng
là cư dân Carina nhưng có chuyên môn và bình tĩnh hơn. Hai anh ấy dẫn tụi tôi
đi vào một nhà dân gần đó, đóng cửa chèn khăn ướt không cho khói lọt vô.
Trong đây có khoảng 8
người lớn, 2 trẻ em, 2 trẻ sơ sinh. Lúc này thấy có đông người hơn tôi cũng
bình tĩnh và đỡ sợ hơn! Tôi và mọi người tỏa ra tìm khăn, nhúng ướt bịt mặt
lại. Tôi chạy vào toilet xả nước ướt người, dự trù trường hợp cửa ra có lửa.
Ra ngoài, tôi cho mọi
người mượn điện thoại gọi cho người thân còn chạy lại các nơi khác, phụ các chị
ôm em nhỏ cột khăn lên mặt. Một chị ôm con chạy vội quá bị lạc chồng và cha bị
liệt, mượn điện thoại tôi gọi cho chồng mà rươm rướm nước mắt. Nhiều người mượn
điện thoại gọi cho người thân qua đón, rồi gọi vợ chạy lạc, nghe mà đau lòng.
Mọi người kéo nhau ra
ban công ngồi vì ở đó ít khói nhất. Cùng nhau bật đèn flash điện thoại lên cầu
cứu cứu hỏa. Bất giác tôi nghĩ, thời gian qua mình sống hời hợt quá. Đây là
những gương mặt hàng xóm của tôi, ở kế bên nhà 2 năm nay mà cho đến thời khắc
gần như là cuối đời tôi mới biết mặt họ.
Tự hứa với lòng nếu còn
cơ hội sống, tôi sẽ sống có ý nghĩa và trọn vẹn hơn. Tôi xin chị ngồi kế bên
tôi cho tôi được bế con chị một lúc. Tôi muốn thử cảm giác được bế con, vì tôi
sợ khi chết cũng chưa biết cảm giác làm mẹ như nào.
Người hùng trong khói
lửa
Ngồi đợi khoảng 45 phút,
có một anh cứu hỏa lên. Mọi người thấy yên tâm hơn rất nhiều. Tôi thấy người
anh cứu hỏa lấm lem, mặt trần không mang mặt nạ chống độc, do phải nhường cho
các em nhỏ thiếu dưỡng khí còn các anh lục tìm các nơi sợ sót người.
Nếu các bạn chưa trong
đám cháy, các bạn thật sự không thể nào hiểu hết được sự tàn phá kinh khủng của
nó như nào.... Không một sách báo nào có thể diễn tả hết được!!! Khoảng cách
giữa chết và sống chưa bao giờ gần đến thế. Nhìn anh chiến sỹ PCCC trong đầu
tôi chợt nghĩ, trên đời này vẫn luôn có những người anh hùng chọn công việc
gian nan giúp đỡ mọi người mà quên đi bản thân mình.
Ai cũng chọn việc nhẹ
nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai? Chỉ 2 giờ đồng hồ trong lửa mà tôi đã ngợp,
hoảng loạn và ám ảnh cả đời. Trong khi các anh vừa phải dập lửa vừa phải cứu
hàng trăm người dân đang hoảng loạn như tôi. Chỉ nghĩ đến đó bỗng tôi thấy mình
thật nhỏ bé!
Dù là hoàn cảnh đang hỗn
độn, nhưng các anh rất bình tĩnh. Nói chuyện từ tốn, rành mạch và hết sức lịch
sự điều đó làm tôi bất ngờ và hơi sốc. Tôi cứ nghĩ các anh phải hối thúc mọi
người, gào thét bực dọc... vì quá mệt và vì tình huống cấp bách, nhưng không
hề! Không có 1 tiếng nói lớn với dân. Điều đó giúp tôi bình tĩnh hơn! Hình ảnh
người anh hùng cứu hỏa chưa bao giờ vĩ đại trong lòng tôi đến thế!
Người chiến sĩ PCCC được chị Diếp Hồng Phấn nhắc tới trong bài
viết
Anh lính cứu hỏa bảo mọi
người đợi anh đi mở đường rồi dẫn mọi người xuống, vẫn đi bằng thang thoát
hiểm. Lúc này thang đang nhiễm khói rất nặng, mọi người phải chuẩn bị khăn
ướt...
Tình người trong gian
nan
Cứ thế anh lính cứu hỏa
dẫn nhóm tôi ra được khỏi chung cư. Càng xuống tầng thấp thì càng nóng. Vừa
thoát ra được bên ngoài chung cư, tôi oà khóc như 1 đứa trẻ, gọi điện thoại báo
tin cho mẹ. Hai mẹ con tôi khóc rất nhiều, tôi không nghĩ là tôi còn có cơ hội
được sống! Chưa bao giờ tôi thấy không khí nó quan trọng đến như vậy!
Các anh chị hàng xóm
từng mượn điện thoại tôi gọi cho người thân nay gọi lại cho tôi hỏi tôi ổn
chưa, gia đình có tổn thất ai không. Tôi cũng gọi theo danh sách cuộc gọi gần
đây để gọi hỏi mọi người. Rất mừng là nhóm tôi mọi người đều ổn
... Tại bệnh viện, tôi
vật vã thở oxy, chích thuốc và ói rất nhiều, uống nước cũng không được. Sáng
sớm 25/3, mẹ tôi về chung cư đăng ký lên nhà tìm đồ để tìm lại chú chó Angel
cho tôi. Tôi ngủ dậy thấy mẹ đi rồi cũng trốn viện về tìm Angel. Vừa về tới
chung cư thì mẹ gọi điện thoại báo tin Angel còn sống.... kỳ tích xuất hiện
trong đời tôi!eo tạm dừng
90% tôi nghĩ Angel và
bầy con của nó sẽ chết, do người dẫm đạp và do ngạt khói. Mẹ tôi nói, mẹ lên
nhà thấy Angel nằm với con nó trong nhà, do lính cứu hỏa sợ có người chết ngạt
trong nhà nên nhà nào cũng phá cửa vào kiểm tra. Nhờ thế Angel mới vào lại được
trong nhà.
Tôi không dám mong ước
gì hơn. So với bao nhiêu mất mát của nhiều gia đình khác, tôi thấy mình thật
may mắn! Tôi đem mấy mẹ con Angel về bệnh viện, các chị điều dưỡng ai cũng biết
chuyện của tôi nên cũng rất vui vẻ cho tôi mang Angel vào. Thậm chí có chị còn
tìm thùng các tông để tôi làm ổ cho chó con. Lúc khốn khó tôi mới càng thấy
được tình người ở xung quanh...
Ngày 26/3, chung cư
thông báo cho xuống tầng hầm kiểm tra xe và dời xe đi.
Quang cảnh lúc này tại
Carina rất thảm. Mọi người nằm la liệt dưới đất, siêu thị phát đồ ăn, thức uống
miễn phí, mọi người đăng ký để lên nhà lấy đồ rất đông, ồn ào. Đăng ký xong có
một anh trong BQL chung cư dẫn tôi, mẹ cùng bạn tôi lên nhà. Phải đi lối thang
bộ thoát hiểm lên lầu 12. Thang tối đen như mực dù là ban ngày. Mọi người phải
bật đèn flash điện thoại lên, mùi khói vẫn còn dày đặc trong thang thoát hiểm.
Lên được tầng 1 thấy có
ban thờ ngay trong thang, dép người dân bỏ lại, dấu tay cào cấu in trên tường
thì tầng nào cũng có. Thật sự quang cảnh đó không khác trong phim kinh dị là
bao. Cứ cách khoảng 1-2 lầu lại có một góc trong thang thoát hiểm người dân
cúng bánh và đốt nhang, tường và tay vịn thang bám khói đen nghịt. Tiếng gào
thét khi tháo chạy tìm đường sống của con người... có lẽ tôi sẽ không bao giờ
quên!!!!
... Qua chuyện này tôi
mong các bạn đã, đang ở chung cư nên cảnh giác, mua mặt nạ chống độc, áo chống
cháy, bình oxy trữ sẵn và đừng bao giờ đốt giấy tiền vàng bạc tại chung cư, đi
ra ngoài là tắt toàn bộ thiết bị điện. Tốt nhất là cắt cầu dao!
Chúng ta không biết ngày
nào là ngày cuối cùng của mình đâu!
Và thành tâm chia buồn
với người nhà các nạn nhân trong vụ cháy chung cư Carina Thứ sáu ngày 23 tháng
3 năm 2018".
Ghi
theo lời kể của chị Diếp Hồng Phấn
Cảm ơn bác đã mang về cho mọi người đọc. Cảm phục các cs cảnh sát chữa cháy quá đi bác ạ!
Trả lờiXóa